Không phải lần đầu tiên tới đất Nhật, nên bước xuống sân bay Narita, tôi chẳng thấy lạ lẫm gì. Nhưng lần nào cũng vậy, tôi không thích đi tàu cao tốc Shinkansen thẳng một mạch về trung tâm mà luôn trèo lên xe bus để trong gần 2 tiếng có dịp ngắm thiên nhiên, phố phường – trừ 30 phút đầu luôn rơi vào trạng thái buồn ngủ vì xe êm, lại sau một chặng bay đêm. Máy bay từ Việt Nam đến Narita thường hạ cánh vào sáng sớm, vì thế bước ra khỏi nhà ga là cảm thấy ngay cái se lạnh của mùa Thu, và khi đó thì không có gì hợp hơn một chén súp miso nóng hoặc ít ra là một ly trà xanh ngay tại một cửa hàng nhỏ trong sân bay.
Vào thời điểm này của năm, nếu có dịp đến Tokyo thì tôi phải đến con đường Omotesando cho kỳ được vì cả con phố độc đáo này như thể đã vào mùa Giáng Sinh. Đây là khu phố mua sắm nổi tiếng của Tokyo với toàn những thương hiệu nổi tiếng, và đây cũng là nơi có các quán cafe lãng mạn kiểu Pháp mà các đôi tình nhân rất thích hẹn hò. Tiếc là truyền thống thắp đèn đón Giáng Sinh đã bị hủy bỏ kể từ khi người dân nơi đây phàn nàn rằng vì nó mà con đường trở nên quá đông đúc và gây ồn ào trong tháng cuối năm.
Nhưng con đường Omotesando vẫn thu hút giới trẻ bởi sự hào nhoáng và thơ mộng cố hữu. Đó là chưa kể đến công viên Yoyogi cực rộng ngay gần đó chẳng lúc nào vắng người và khu vực Harajuku mà mỗi buổi chiều, nhất là vào cuối Hè, đều tụ tập những cô cậu Cosplay ăn mặc như những nhân vật trong truyện tranh hay phim kinh dị.
Từ Omotesando, đi bộ chừng 20 phút ngang qua đài truyền hình NHK sẽ tới một khu vực khác cũng “hút người trẻ” không kém là Shibuya. Đoạn phố trước cửa ga tàu điện Shibuya quá nổi tiếng tới mức xuất hiện trong không ít bộ phim. Tuy qua nhiều năm, có một số tòa nhà mới dựng lên, một số màn hình quảng cáo đã thay đổi, nhưng chỉ lướt qua vài khuôn hình trên màn ảnh là có thể nhận rõ đoạn đường này. Nổi tiếng nhất có lẽ chính là cảnh quay trong phim “The Fast and the Furious: Tokyo Drift” khi cậu học sinh trung học Sean Boswell (do Lucas Black thủ vai) trượt xe điệu nghệ qua dòng người ken đặc.
Shibuya cũng là nơi tập trung nhiều trung tâm shopping lớn như Tokyu, Marui, Loft, Bic Camera nhưng điểm nhấn chính là những con phố mua sắm nhỏ với đủ loại cửa hàng vui mắt bán từ quần áo, giày dép, đồ trang sức cho đến điện thoại di động hay kẹo bánh. Xen giữa những cửa hàng này, tất nhiên, là đủ loại nhà hàng, quán rượu, và đặc biệt là những trung tâm trò chơi điện tử cho thanh niên hoặc Pachinko – một trò tiêu khiển nhìn thoáng qua thì khá đơn giản, thậm chí có phần tẻ nhạt, nhưng lại vô cùng hút khách.
Sầm uất và nhộn nhịp nhất ở Tokyo có lẽ phải kể đến khu Shinjuku bởi nơi đây là một điểm tụ về của nhiều tuyến đường tàu điện. Ga tàu rộng đến nỗi, nếu đi theo đường vòng bên ngoài thì chắc mất cả tiếng đồng hồ mới về được điểm xuất phát.
Shinjuku có rất nhiều tòa nhà cao tầng, hùng dũng uy nghi. Tòa Thị chính cũng nằm nơi đây và luôn thu hút nhiều du khách cả trong và ngoài nước lên tới tầng sát mái để dùng ống nhòm nhìn toàn cảnh thành phố. Nhưng không phải ai cũng biết rằng ngay gần ga có những con phố rất nhỏ với những quán rượu càng nhỏ hơn – có quán thậm chí chỉ ngồi được 5-6 người, kể cả chủ quán. Trong 3 đêm ít ỏi lưu lại Tokyo lần này, một người bạn đã dẫn tôi đến quán rượu quen, có bà chủ tóc bạc rối bù hay chuyện, vốn là geisha trên phố Ginza sang trọng mấy chục năm về trước. Quán chật chội, chỉ kê được hai bàn, người dưng bỗng gần như người thân, từ bàn này tham gia chuyện bà
kia, rồi cao hứng thì ôm đàn hát từ dân ca Nhật cho đến pop Âu Mỹ.
Cạnh tranh với Shinjuku về các hàng quán ban đêm có lẽ là Ropponggi. Có lẽ đây là khu phố duy nhất không ngủ ở Tokyo. Buổi tối phố xá nhộn nhịp đã đành, đến 3, 4 giờ sáng vẫn dập dìu chẳng khác lúc 6, 7 giờ tối, người đi lại vẫn cứ nháo nhào, cả người tỉnh lẫn người say, các cửa hàng vẫn chào mời khách nhiệt tình ngay ngoài cửa và cả những quầy nhỏ ven đường thản nhiên bán hoa khiên tôi phải tự hỏi trong đầu xem có ai lại tặng hoa vào thời điểm đó trong ngày để những người bán vẫn tồn tại.
Tokyo lạ thế đấy! Mỗi lần đặt chân tới là một lần khám phá thêm một điều gì đó mới mẻ, lạ lùng. Vì thế, đã bao lần quay lại, tôi vẫn chưa biết tôi thực sự thích nhất điều gì ở nơi đây…
Nhật Bản thực sự là một trong số những nơi đặc biệt nhất mà tôi từng đến. Đây là một quốc đảo với nét văn hóa đặc trưng cùng những truyền thống và phong tục. Nước Nhật hiện đại là một đất nước phát triển với chất lượng cuộc sống cao, và có một cái gì đó rất độc đáo ở Nhật về cách mà người ta làm mọi thứ. Có rất nhiều điều về văn hóa Nhật Bản mà tôi cảm thấy rất hấp dẫn, đáng yêu và vui nhộn. Sau đây là một số điều tôi yêu thích nhất về Nhật Bản.
Bạn có thể đi bộ lẫn đạp xe ở các thành phố Nhật Bản
Ở Mỹ, bạn sẽ phải có một chiếc ô tô nếu muốn đi đây đó. Còn ở Nhật, thành phố được phân ra vì con người, chứ không phải vì ô tô. Hầu hết các khu phố có đủ mọi thứ bạn cần trong khoảng cách gần, và rất thân thiện với người đạp xe và người đi bộ. Có những khu giữ xe đạp và thậm chí là garage xe đạp dưới lòng đất nữa, và thả bộ đi đây đó cũng rất dễ dàng.
Ohayo Japan Baito là một trang tìm kiếm việc làm ở Nhật dành cho người nước ngoài. Tại đây, bạn có thể dễ dàng tìm kiếm công việc nhanh chóng và dễ dàng bằng tiếng Việt với số lượng lớn tin tuyển dụng. Ngoài ra, Ohayo Japan Baito còn là kênh cung cấp thông tin hữu ích cho người nước ngoài đang sinh sống và làm việc tại Nhật Bản.